...

...

DĨ VÃNG

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

....

Anh à từ hôm qua tới giờ em buồn quá,sống trên đời nầy đối diện với bạc bẻo do chính người thân làm tổn thương ,em luôn che dấu sự thật bỡi vì em không muốn ai biết mặt trái của mọi sự việc,em đã khóc thật nhiều khi biết được bao lâu nay em vì tình cảm mà u mê,thương Mẹ và anh em đâu phải là cái tội,em đang mắc phải cái tội vì lo cho gia đình hơn bản thân,chẳng thà cay đắng nhưng đó là sự thật còn hơn ngọt ngào mà là sự dối trá,không ai suy nghĩ và không ai hiểu rằng cuộc sống của em phải trả giá  như thế nào.
Anh ơi nơi cõi vi vu nào đó anh có thấy em khóc không? Anh không còn chia sẻ với em khi em buồn ,bây giờ đây sự cô đơn đang dày vò tâm trí và em có thể đột quỵ bất cứ lúc nào,đầu óc căng ra như vỡ tung,hằng ngày lo bôn ba để mưu sinh ngoài ra còn có các con,em không là người yếu đuối nhưng bây giờ em đã mềm nhũng ra rồi,đáng lý ra em phải chà đạp lên cái lý lẽ mà cái lý đó không ai bắt buột phải nghe .
Anh ơi ra đi như anh thật thanh thản,em không thể nghe lời anh đùm túm về ngoại mà sống như lời trăn trối,bạc lắm anh ơi,nói ra mang tội còn không nói ra thì hiểu đại khái từ hồi nào tới giờ em bị người thân lợi dụng đến không tiếc,thế thái nhân tình cái gì cũng có thể nhưng như vầy là sao ? Và tại sao em ra nông nổi nầy,em đã nhiều lần tự hỏi tại sao?

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

...



Chiều nay lòng hoang mang như có chuyện gì đó không ổn,em buồn lắm anh ơi tuy mình vẫn thường xa nhau và em cũng quen rồi với hiu quạnh.SÀI GÒN nơi phồn hoa náo nhiệt nhưng em suốt đời sống trầm lặng .Từ khi em về quê anh vẫn chưa biết nơi em ở và làm việc, hơn một năm rồi thay đổi ba lần cõi vi vu nào đó anh có nhìn thấy em đang đau khổ thế nào không.?
Cô đơn thì có gì lạ đâu,từng chiếc lá rơi cũng làm em đau ,từng ngọn gió lùa lòng em se sắc,em nhớ nhiều lắm khi trời kéo mây mù anh thường nói với em "Duyên ơi em đừng làm thơ nữa ông trời ổng mưa đó" như thật như đùa đúng vậy em hay thơ thẩn với vạn vật thiên nhiên từng cành cây ngọn cỏ cũng làm em xao xuyến lòng.
Chiều nay gió thổi nhiều, anh nằm nơi đó không có gió nhưng sương rơi dầy làm anh lạnh lắm phải không?




Theo nỗi nhớ xuôi miền viễn cảnh.
Lượm yêu thương trên dấu cỏ xanh
Bước cô đơn giữa đêm huyền quạnh
Giọt tình buồn lén vỡ bay nhanh !