Không ai có thể biết mỗi sáng thức dậy chuyện gì sẽ xảy ra. Ta đang sống nhưng cái chết vẫn song hành ở một đường đi khác. Không biết bao giờ đặt chân lên cái ranh giới hư ảo mà người đời vẫn nói.
Ta ao ước rằng lúc tim ngừng đập sẽ được thanh thản nhắm nghiền mắt xui tay, nhìn người ta tiễn biệt một đoạn đường…
Sự ra đi là mãi mãi, là vĩnh viễn, dù có khăng khít yêu thương. Chỉ mong rằng không bao giờ phải ôm lấy ngực trái rồi rên rỉ những nuối tiếc. Sống và chết – xa mà gần lắm, ngày hôm nay hãy sống như thể lần cuối cùng!
Khi biết mình không thể thở nữa, cũng là khi bất lực nhìn khát vọng đứt đoạn, nhìn thương mến gãy nữa đường. Cố gắng cũng không có đường trở về nữa… Có nuối tiếc cũng đã chấm hết… Trái tim đã rỗng, linh hồn đã thoát xác…
Cái chết có mùi vị ra sao?
Không ai có thể biết được nhưng người còn sống đã nếm được mùi vị mất mát. Có người vừa đến đã đòi bỏ đi tức khắc, bỏ cuộc đời, bỏ một người đứng lại với tháng năm...
Cứ lặng lẽ thở dài
Cứ lặng lẽ buồn
Tự khâu vá vết thương lòng
Cho mệt nhoài cảm xúc.
Tết đã rảnh còn buồn...
